Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Cô đơn .!

Cô đơn là cho đi mà không có người nhận,là muốn nhận chẳng có ai cho.Cô đơn là chờ đợi,mà cái mình chờ đợi chẳng bao giờ xảy đến.Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông,nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt.Không phải cách biêt của không gian và khoảng cách mà cách biệt của cõi lòng Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau,vì trong cuộc đời,mỗi người đều có hai thế giới. Người ta cô đơn khi thấy quanh mình không còn cảm giác âm áp thay vào nó,chỉ là những con nước thờ ơ trôi,dòng người ngược xuôi.Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình.Cô đơn trống trãi như đứng giữa một hải đảo.Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn.Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra hàng rào cô đơn đó.Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn không thể nói câu yêu dù trái tim rất...nỗi nhớ lại muốn chạy chốn mà chẳng chạy chốn được cảm giác buồn chán không thể gọi thành tên. Một mình trên đường...Dòng người vẫn đi,vẫn ồn ào...Một mình ta lặng lẽ..Nhớ nhung đến cồn cào yêu thưong đến bất tận!!! Một mình đứng nhìn.Muôn nắm tay người đó..Trên mình không khoác chiếc áo ấm...khăn choàng cổ...Mũ chùm kín đầu mưa phùn nhẹ vào mặt...Buốt...Lạnh...Muốn có một vòng tay ai đó ôm mình...Kéo mình vào lòng...... Cô đơn là một mình lang thang trong mưa...Một mình khóc,mong mưa xóa hết nước mắt để mai mình vững vàng hơn... Cô đơn khi một mình trong phòng......Muôn có ai đó gọi tên mình,muốn ai đó bên cạnh mình...Muốn có một cái xiết tay thật chặt để biết mình không một mình,để biết mình không cô đơn!!!!!!!!!!!!!!